10.9.11

Hôm nay, một lần nữa, tôi lại thấy chị viết journal tâm sự. Mà vẫn là tâm sự buồn, như mọi khi.

Tôi cũng muốn vào an ủi chị như mọi người, nhưng lại ngần ngừ, rồi rốt cuộc lại đi ra.

Vì tôi sợ.

Tôi sợ, khi nhớ đến trước đây, những lời của tôi đã khiến chị bực tức đến thế nào. Tôi sợ, khi mà chị đã lại bắt đầu một khởi đầu mới, tôi lại phá vỡ cái khởi đầu đó bằng cách khơi mào lại cuộc chiến cũ. Tôi sợ, một lần nữa, lời an ủi của tôi sẽ lại không được chấp nhận, làm tổn thương cả chị lẫn tôi.


Vậy nên tôi quay đầu chạy trốn. Một cách cực kỳ hèn nhát.

Thù oán xưa trong tôi đã tan, bởi lẽ giờ đây tôi đã trưởng thành hơn nhiều. Tôi đã biết, lúc ấy, ai đã sai và ai đã đúng. Dù thế, tôi vẫn không đủ can đảm đối mặt với chị, trò chuyện bình thường với chị như lúc mới quen.

Một cái gì đó đã vỡ tan tành và mãi mãi không hàn gắn lại được.

Tôi vẫn đang dõi theo chị, như những người bạn tốt của chị. Nhưng tôi tuyệt nhiên không nói lời nào. Dõi theo một cách lặng lẽ.

Tôi vẫn vào xem tranh chị mới vẽ, tôi vẫn đọc journal của chị, nhưng xem xong, đọc xong rồi lại bước ra. Tôi cũng vẫn trầm trồ, vẫn tự kỷ "Tới chừng nào mới được như chị ấy", nhưng chỉ thế thôi, chỉ giữ riêng cho mình tôi. Tôi không cho chị biết, không cho ai biết.

Comment đầu tiên của chị cho tôi trên acc mới bằng tiếng Anh, nói "Cảm ơn vì đã watch" như nói với bất kỳ người không quen nào. Vì chị sẵn sàng tha thứ cho tôi và muốn bắt đầu lại chăng? Hay là giờ đây chị chỉ xem tôi như người xa lạ, chỉ muốn quên tôi đi như một phiền phức xưa cũ?

Dù là vì lý do nào, phần nào đó của nó đã tổn thương đến tôi. Ít thôi nhưng vẫn dễ nhận thấy. Cũng có lẽ vì vậy mà tôi im lặng.

Tôi không giống chị. Chị lớn hơn, có những nỗi buồn sâu sắc hơn tôi, nhưng bù lại, chị có nhiều người bạn tốt quan tâm đến chị, sẵn sàng ở cạnh chị bất cứ lúc nào. Nhưng còn tôi, dù buồn đau không thể bằng chị, nhưng tôi gần như luôn chỉ có một mình. Phải, gần như, tức là cũng có đôi lúc có người đến chia sẻ với tôi, tuy chỉ có một hai người, nhưng tôi cũng rất vui, rất cảm kích vì có người quan tâm đến mình, bỏ thời gian ra đọc những lời lảm nhảm của mình.

Nhưng khi họ không có ở đó thì sao? Gặm nỗi buồn một mình, cô đơn ngồi một góc, nhiều lúc nước mắt muốn ứa ra mà không làm gì được, không nói với ai được.

Tôi trước giờ hình như vẫn thế. Không biết từ khi nào mà tôi đã bắt đầu bước đi một mình, không còn ai bên cạnh nữa. Không biết từ khi nào mà tôi bắt đã bắt đầu che giấu đi cảm xúc, nở một nụ cười giả tạo và tạo cho mình một tính cách giả tạo để lấp đi khoảng trống chông chênh trong tim...

...Vậy nên... Tôi không nói được gì với chị nữa. Lỗi là do tôi, tôi không trách chị nữa. Tôi không trách bất cứ ai. Tôi vẫn sẽ cứ ôm nỗi buồn mà chịu một mình, mà trách chính mình thôi.

Đã vỡ rồi thì có luyến tiếc cũng chẳng được gì. Tôi không rõ tôi làm thế này là đúng hay sai, nhưng dù có sai cũng chẳng biết phải làm sao cho được nữa...