25.1.11

Các phép tắc, lề thói của xã hội là cái thứ quái quỷ gì?
Tại sao người ta cứ cố chạy theo chúng chứ?
Tại sao người ta phải tuân theo chúng?


Các quy tắc vớ vẩn lỗi thời ấy, chúng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúng chả có ích gì cả.
Chúng chỉ đang biến thế giới này thành một nơi chứa đầy sự dối trá, giả tạo.


Tôi mệt mỏi lắm. Tự do của tôi, em đang ở đâu?


Luật pháp là thứ để giữ gìn trật tự xã hội. Mọi người phải tuân theo và ai cũng được sống yên lành.
Đó là điều đương nhiên.
Nhưng lạ là, những quy tắc, lề thói đó, chúng cũng được đôn lên cùng vị trí tối cao của pháp luật. Những thứ vô nghĩa ấy, những thứ giả dối ấy, tại sao người ta cứ đề cao chúng như thế?


Tôi không muốn là đứa con gái yếu ớt nhèo nhẹo suốt ngày ru rú trong nhà, hay tụ tập và buôn chuyện với những đứa con gái khác. Tôi muốn chạy nhảy, chơi đùa, muốn vận động cho thoả chân thoả tay. Tôi muốn luyện tập thật nhiều, để vận dụng sức mạnh của tôi, để tìm cách điều tiết nó.
Nhưng không, không đời nào. Vì chúng, chính chúng, đã bảo rằng, con gái phải thuỳ mị dịu dàng, phải nhẹ nhàng e lệ. Còn võ thuật, sự mạnh mẽ, thuộc về đàn ông con trai, đã mang giới tính nữ thì đừng có mơ tới.


Tôi chán lắm. Chán cái kiểu sống gò bó bực bội, cứ làm một cái gì đó là phải nghĩ xem người ta sẽ nghĩ mình là người như thế nào, mình có xứng là con gái không, có đúng là con của cha mẹ mình không, có thừa hưởng được một chút xíu nào tinh tuý của họ không.
Còn không, cầm như là vô dụng, là thứ bỏ đi.


Cuộc sống này, mãi mãi, mãi mãi là như thế.